Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!
6.Bất ngờ nối tiếp bất ngờ
Tiệm bánh “Smile”
-Anh Quốc Lâm – nó
-Uh, Nhi mới tới hả em, nhanh vào phụ mọi người đi hôm nay quán đông lắm – Quốc
Lâm người quản lý tiệm bánh “Smile”
-Dạ
Hôm nay là ngày thứ 7 nên quán đông hơn so với thường ngày, mọi người chia nhau
các công việc nào bưng bê thức ăn, đồ uống, phục vụ…nó cũng bận rộn không kém
-Dạ thưa quý khách dùng gì ạ? – Nó
-Cho một bánh hạnh nhân, 1 kem socola, 1 kem dâu
-Dạ, có ngay
Nó ghi chép những gì khách gọi vào cái phiếu trên tay, rồi xoay người đi nhanh
vào trong nhưng do không để ý nó đã va phải…
-Ơ…xin lỗi, anh không sao chứ ạ? – Nó
Người con trai với chiếc kính cận to tròn trên mặt, mái tóc xoăn phũ trước trán
có phần ngô ngố, quần áo sơ mi rất đỗi bình thường, người con trai ấy đang đứng
nhìn trân trân, ngạc nhiên có, thích thú có…
-Anh gì ơi, anh có sao không? Tôi xin lỗi, anh dùng gì ạ? – Nó
-Có chuyện gì thế? – Quốc Lâm vừa đi đến – Cậu….
-À không có gì đâu, anh không sao em cứ tiếp tục công việc của mình đi – Giọng
nói có phần quen thuộc nhưng sao nhẹ nhàng đến thế, thật dễ chịu
-Cậu ch…
-Em đi làm việc tiếp đi – Hắn chặn ngay lời nói của Quốc Lâm
-Trúc Nhi, em đi làm việc của mình đi
-Dạ, vâng chào anh
Đợi nó đi rồi, Quốc Lâm đưa hắn vào một căn phòng riêng biệt
-Cậu chủ, cậu về khi nào sao không cho tôi hay – Quốc Lâm mừng rỡ
-Đã bảo không được gọi thế nữa cơ mà, cứ xem tôi như một người bạn một người
anh em không được hay sao? – Hắn ngồi xuống ghế - Cậu ngồi đi
-Dạ…tôi
-Cậu cứ như thế thì sao tôi có thể làm việc ở đây được
-Cậu bảo sao cơ?
-Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ làm việc ở đây
-Cậu không nhận tôi à
-Tôi nào dám, cậu là chủ kia mà, tôi…
-Cậu lại nữa, quán này cậu là chủ và từ nay cấm cậu gọi tôi là cậu chủ, tôi và
cậu bằng tuổi nhau, cậu không thích tôi làm bạn của cậu à?
-Tôi…
-Sao hả?
-Chào mừng cậu đến với “Smile” – Quốc Lâm miễm cười chìa tay bắt lấy tay hắn,
hắn cũng vui vẻ đón nhận
-Vậy từ nay cậu chính là ông chủ của tôi rồi đấy nhé
-Cậu chẳng đã bảo không được xem nhau là chủ tớ kia mà
-Uhm…haha…
-Mà này cậu hoá trang kiểu gì mà nhìn ngố hết biết vậy chứ, Thiên Du đâu xấu dữ
vậy nè haha
-Vậy người ta mới không so sánh giữa cậu và tớ không thôi lại…haizz….haha
-Thôi thôi tớ xin thua
-À cô bé lúc nãy là?
-Ai? À cậu nói bé Nhi hả? Để ý người ta rồi đúng không? Haha nói đi tớ sẽ làm
ông mai cho
-Đừng có nói tầm phào – Hắn xua tay
-Trúc Nhi là một cô bé hiền lành, rất ngoan và cũng rất đáng thương
-Đáng thương?
-Phải, tớ nghe đâu em ấy đang sống với một người mẹ bị bệnh tim thì phải và cần
một số tiền lớn để phẩu thuật nhưng gia cảnh thì không cho phép vì vậy em ấy
mới vừa phải đi học vừa phải đi làm
-Uhm
-Mà hình như mẹ con cô ấy thất lạc nhau từ nhỏ mới gặp lại nhau gần đây thôi
-Vậy trước giờ cô ấy sống ở đâu? – Hắn hỏi gấp như hắn đang muốn biết chuyện gì
đó
-Nè làm gì quýnh lên vậy, vậy mà bảo không để ý đến người ta haha
-Cậu mau trả lời đi – Hắn nghiêm túc
-Tớ không biết, những gì tớ vừa nói với cậu thì tớ cũng chỉ nghe qua Hoàng, một
người bạn của em ấy, em ấy thường rất ít kể chuyện về gia đình với người khác
-Uhm – Hắn suy nghĩ mong lung
Quốc Lâm là cháu trai của người quản gia năm đó cùng ba mẹ hắn đến đón hắn về
tại mái ấm. Ba mẹ Quốc Lâm đã qua đời khi Quốc Lâm vừa tròn 10 tuổi do tai nạn
giao thông từ đó Quốc Lâm sống cùng ông và từ khi hắn trở về với gia đình thì
Quốc Lâm có thêm một người bạn, một người anh em tốt, có bất cứ chuyện vui buồn
gì cũng kể cho nhau nghe, giữa hắn và Quốc Lâm có một sợi dây liên kết khắn
khích còn hơn cả anh em ruột. Quốc Lâm rất nể nan con người của hắn, rất kính
trọng hắn vì hắn luôn đối xử tốt với Quốc Lâm, không xem Quốc Lâm là một người
bề tôi mà xem Quốc Lâm như một người bạn tri kỷ, hắn cũng khá thận trọng trong
việc kết giao vì gia thế, vì bản chất của cuộc sống bắt hắn phải trở nên như
thế nhưng riêng chỉ có trò chuyện cùng Quốc Lâm thì hắn mới là chính hắn, hắn không
phải dè chừng, không phải đưa ra bộ mặt lạnh lùng tránh người khác dò đoán được
suy nghĩ của mình.
Hôm nay quán khá đông nên mọi người ai cũng bận rộn, Quốc Lâm trò chuyện cùng
hắn một lúc sau thì cũng ra ngoài phụ giúp mọi người hắn thấy thế cũng giúp một
tay
-Hoàng, cậu đến khi nào thế? – Nó
-Hi, tớ vừa đến, quán hôm nay đông quá ha, anh Quốc Lâm cũng chạy bàn luôn à
-Uhm hihi cậu dùng gì?
-Cho tớ như cũ vậy
-Ok đợi tớ nhanh thôi
Nói nói cười cười vui vẻ với Hoàng nhưng nó đâu hay phía xa xa có người đang
chú ý đến
-Hoàng, em mới đến à? - Quốc Lâm cùng hắn đi đến
-Anh Quốc Lâm bận rộn quá ha….à đây là? – Hoàng nhìn sang người bên cạnh
-Đây là T…
-Anh tên Khắc Duy, là đầu bếp mới sau này mong em ủng hộ nhé! – Hắn làm Quốc
Lâm chau mày khó hiểu
-Tất nhiên rồi anh – Hoàng miễm cười nhìn hắn nhưng có chút gì đó làm Hoàng
phải suy nghĩ
-Thôi Hoàng ngồi chơi, tí rãnh anh em mình nói chuyện
-Anh cần em phụ không ạ?
-Anh không có tiền tuyển thêm nhân viên đâu
-Ok vậy em sẽ làm nhân viên không công vậy
Cả ba cười to rồi bắt tay vào việc. Tiệm bánh nhỏ hôm nay không biết vì lý do
gì mà đông khách đến thế, cả nó, hắn, Hoàng và Quốc Lâm chạy đến vã mồ hôi,
riêng nó lâu lâu lại chú ý đến người nhân viên mới không hiểu sao nó lại có cảm
giác người này như đã gặp ở đâu và nụ cười này dường như rất lâu nó mới gặp
lại????
10h tiệm bánh đã hết khách lúc này mọi người đã dọn dẹp xong tất cả, nhân viên
ra về gần hết chỉ còn lại hắn, nó, Hoàng và Quốc Lâm. Hắn mang từ trong bếp ra
chiếc bánh bông lan vừa làm xong
-Mời mọi người dùng thử
Hắn đặt chiếc bánh nhỏ xuống bàn, Quốc Lâm nhìn hắn có thật nhiều câu hỏi thắc
mắc từ chiều đến giờ, vì sao hắn nói nhiều hơn? Vì sao hắn cười nhiều hơn? Vì
sao hắn trở nên dễ gần với mọi người? Rất nhiều câu hỏi mà Quốc Lâm muốn hắn
trả lời ngay bây giờ….
-Quốc Lâm, cậu sao thế? Dùng thử xem
-Uhm hai em cũng dùng thử xem đầu bếp mới của anh như thế nào? – Quốc Lâm
Nó thử một ít, bánh vừa mềm vừa thơm cứ cắn vào một miếng như làm cho con người
ta tan chảy ra, đưa người ta vào một thế giới khác hẳn cứ như đang bay trong
một nơi đầy vị ngọt liệm. Tự dưng nó lại nhớ về mái ấm, nó lại nhớ đến anh Di
của nó, nó lại nhớ đến lời hứa năm xưa và nước mắt nó trực trào
-Trúc Nhi, cậu sao thế? – Hoàng hoảng hốt khi nhìn nó thế, Quốc Lâm và hắn đều
lấy làm khó hiểu
-Tớ… - Nó quẹt đi hàng nước mắt – Tớ không sao, bánh rất ngon…à mà anh Quốc Lâm
anh nói đây là đầu bếp mới của quán hả, anh ấy tên gì thế ạ?
-Chào em, anh tên Duy
-Gì ạ? Anh…Duy? Anh…???
-??? – Hắn nhìn nó khó hiểu, cả Hoàng và Quốc Lâm cũng thế
-À không có gì “Chắc mình nghĩ nhiều quá thôi, anh Duy sao mình lại nhận không
ra chứ”
-Mọi người dùng ít bánh đi
Quốc Lâm giãn bầu không khí, những người còn lại nếm thử bánh mà hắn làm, phải
nói là ngon không chỗ nào chê được.
-Anh Quốc Lâm lần này chắc phải tuyển thêm nhân viên rồi, bánh của anh Duy làm
rất ngon – Hoàng ngợi khen
-À…anh phải xem lại đã – Quốc Lâm vuốt cằm suy nghĩ – Mà cậu có chắc làm ở đây
không hay giống như năm trước chỉ vài ngày rồi lại bỏ tớ đi?
-Anh Duy đã làm ở đây rồi ạ? – Nó và Hoàng đồng thanh
-Phải đấy, làm với anh có vài ngày là bỏ đi để lại cho anh “Một khối sự cố lớn”
bắt anh phải giải quyết đấy
-Sự cố??? – Nó trố mắt nhìn Quốc Lâm rồi nhìn hắn
-Uhm phải đó, em chưa biết đâu cậu ấy vào đây làm khách đến ăn thì ít chứ khách
đến ngắm cậu ấy thì nhiều, mà đa phần là những cô gái…haizzz – Quốc Lâm hào
hứng kể truyện, nó thì nhìn hắn như không tin vào tai được, còn hắn thì chau
mày nhìn Quốc Lâm, Hoàng thì miễm cười
-“Cái gì, anh Duy mà được khối cô theo hả? Có nhầm không vậy anh Quốc Lâm” – Nó
thầm nghĩ, tưởng tượng ra rồi nó sởn gai ốc, rùng mình.
-Mấy em đừng nghe cậu ấy nói bậy, chỉ giỏi nói linh tinh
-Tớ nói bậy bao giờ, do cậu hoá….
-E hèm…Quốc Lâm được rồi cũng trễ rồi về thôi – Hắn chặn lại
-Uhm thôi cũng trễ rồi hai đứa về đi
Nó và Hoàng xin phép về trước, Quốc Lâm và hắn một lúc sau cùng trở về nhà của
hắn. Tại phòng làm việc của hắn
-Bây giờ mới thật sự là cậu, đẹp trai hào hoa đến tớ mà còn…. – Quốc Lâm nhìn
hắn nói
-Tớ không muốn bị mọi người chú ý, cậu làm ơn đừng có nói huyên thuyên như hôm
nay được không? Tớ muốn làm việc bình thường như bao người thôi
-Ok ok, mà…cậu nói thật đấy hả?
-Cậu tưởng tớ đùa à
-Ơ…nhưng sao tự nhiên lại muốn làm đầu bếp ở quán, cậu vào công ty làm có tốt
hơn không?
-Công ty, tớ không thể bỏ nhưng việc làm bánh tớ vẫn phải làm
-??? Cậu còn nhớ tớ cô bé đó à
-Uhm, tớ muốn tìm lại…và thực hiện lời hứa năm xưa…
-Nhưng nhỡ….
-Thôi đừng nói tới nữa, ngày mai cậu vào công ty giúp tớ nhé!
-Giúp?
-Uhm tớ cần cậu
-Ok, nếu cậu nói thế!
- Tớ nghĩ không biết mình có nên dọn ra ngoài sống không? – Hắn đứng dậy lấy
một chai rượu và hai chiếc ly lại
-Để làm gì? Cậu thật khó hiểu
-Tớ cần tìm hiểu một số việc
-Tuỳ cậu…nhưng tớ nghĩ không cần phải thế!!
-Thôi, nâng ly nào…lâu rồi không cùng cậu nhâm nhi
-Ok
Hôm nay là chủ nhật nó không phải đến lớp nhưng có một nơi
nó không thể không đến đó chính là nhà của hắn. Sau khi chuẩn bị cơm nước cho
mẹ xong nó xin phép bà ra ngoài, rồi đến ngay nhà hắn.
-Em chào chị Sam – Nó nhìn thấy chị Sam đang nhặt rau trong bếp liền vào phụ
-Uhm chào em, hôm nay đến sớm vậy?
-Dạ, anh ta đâu rồi chị?
-Sao lại gọi cậu chủ là anh ta, gọi như thế em sẽ gặp phiền phức đấy
-Nhưng tại sao em phải gọi anh ta là cậu chủ - Nó cãi bướng
-Em thiệt là…
-Mà anh ta tên gì vậy chị?
-Ơ hay, con bé này không biết cậu chủ là ai sao lại vào đây giúp việc – Chị Sam
không hề hay chuyện gì cả
-À…là do sự cố thôi, chứ em không hề muốn đâu chị ơi – Nó chu môi – Mà anh ta
tên gì vậy chị?
-E hèm – Hắn từ trên cầu thang đi xuống, hắn cũng nghe được phần nào cuộc trò
chuyện của hai người
-Cậu chủ - Chị Sam chào với chất giọng run run
-Uhm, chị làm tiếp việc của mình đi, còn cô theo tôi
Nói rồi hắn đi thẳng về phía nhà kho, nói là nhà kho nhưng thật chất cũng không
phải vì căn phòng này không ai dùng đến nên chứa một số vật dụng và ngày hôm
qua hắn đã kịp thời biến nó thành một nhà kho đích thực. Nó nhìn chị Sam lần
nữa rồi bỏ đi theo hắn, chị Sam chỉ biết lắc đầu mong sao hắn đừng làm khó nó
vì qua cách nói chuyện chị cũng biết nó là một đứa dễ gần, đáng yêu.
-Anh đưa tôi đi đâu thế? – Nó đi nhanh để bắt kịp hắn
-Cứ đi theo tôi, à mà….cô không biết tôi là ai thật đấy hả? – Hắn dừng lại hỏi
-Uhm, anh có nói bao giờ đâu mà tôi biết
-Đồ đầu heo – Hắn tiếp tục bỏ đi
-Cái gì? Anh dám nói tôi là đầu heo hả? Cái tên chết tiệt này, anh mới đúng là
đầu heo – Nó lầm bầm theo sau
-Hủm? Cô vừa nói gì? – Hắn dừng lại
-Tôi…hehe…anh là một người đẹp trai, phong độ…hehe…đi nhanh đi, anh đưa tôi đi
đâu thế?
Hắn nhếch mép rồi tiếp tục bước đi. Đi được một đoạn, rẽ trái, đứng trước căn
phòng hắn cần đến, hắn quay lại nhìn nó trong khi đó nó vẫn còn ngơ ngác như
nai tơ
-Hôm nay, cô dọn căn phòng này thật sạch – Hắn quay sang mở cánh cửa phòng, thì
hỡi ơi!!!
-Phòng gì đây chứ? Dọn…dọn tới bao giờ mới xong?
Mắt nó nổi đom đóm khi nhìn thấy căn phòng, phải nói là hơn phòng làm việc của
hắn mà nó dọn hôm qua gấp 4 gấp 5 lần
-Cô mau làm đi không xong thì đừng mong về!
Hắn cho hay tay vào túi quần thảnh thơi bước đi, nó ở lại nhìn căn phòng, hai
tay cung chặc muốn đập cho hắn nằm bẹp dí tại chỗ
-Đồ máu lạnh, không có tính người mà…bắt tôi dọn hết chỗ này…tới bao giờ đây
chứ?
-Đợi đấy, tôi không tha cho anh đâu
Lầm bầm, lầm bầm nhưng nó cũng phải “chui” vào trong căn phòng bề bộn mà “chiến
đấu”. Nó gom những cái thùng nhỏ chất vào nhau, lâu lâu lại gõ vào nhau như thể
đó là gương mặt của hắn, nó lại tủm tỉm cười thích thú. Gom những lon nhựa, lon
nước…đủ loại, nó lại lầm bầm không biết đây là phòng hay là nơi chứa rác nữa…
Quay sang đóng chăn, nệm…nó ngán ngẫm lắc đầu. Nó mang từng thứ đem ra ngoài
giặt…
-Em đang làm gì vậy, Nhi? – Chị Sam gọi, nó quay lại với khuôn mặt tèm lem bụi
-Chị, em mang mấy thứ này đi giặt
-Hihi coi mặt mũi em kìa, như mèo vậy….cần chị giúp không?
-Thôi chị ơi, mắc công anh ta lại gây khó dễ cho chị nữa – Nó trề môi
-Không sao đâu, cậu chủ ra ngoài rồi, đưa đây chị làm hộ cho
-Dạ, hihi em cám ơn chị nhiều nha!
Nó vui mừng để cho chị Sam cùng làm giúp. Hai người vừa làm vừa nói chuyện
huyên thuyên cuối cùng cũng là chủ đề về hắn
-Chị, mà anh ta tên gì thế chị?
-Thiệt tình, con bé này, cậu chủ là con lớn của nhà họ Hoàng tên là Hoàng Thiên
Du
-Cái…cái gì ạ? – Nó nghe như tiếng sét đánh bên tai – Anh ta tên Hoàng Thiên
Du?
-Uhm, cậu ấy tuy bề ngoài như thế nhưng cậu ấy là một người tốt lắm đấy
-Chị…
-E hèm – Hắn vừa về đến, chau mày nhìn hai người đang nói về mình, nhìn thấy vẻ
mặt của nó hắn càng thích thú – Chị Sam, đi làm việc của mình đi
-Dạ, vâng
-Anh là…Hoàng…Hoàng Thiên Du? – Nó chỉ hắn nói với chất giọng run run
-Uhm
-Anh là thầy…Th…Thiên Du?
-Uhm
Nó nhăn mặt lấy hai bàn tay che lấy mặt mình mà nó quên rằng tay nó đang dính
toàn xà phòng. Hắn khoanh tay, nhếch mép cười
-Mặt cô giờ như con “miu” ấy
-“Miu”
Nó bỏ tay ra, như hiểu chuyện, nó vội rửa đi khuôn mặt của mình. Hắn cười nữa
miệng, bỏ về phòng để lại nỗi lo lắng cho nó
-Sao mình đen đuổi vậy nè? Kỳ này bị anh ta đì cho chết luôn hichic
Nó giặt nhanh chăn, nệm…rồi quay vào với căn phòng đầy bụi bẩn. Lau lau, chùi
chùi…rồi đâu cũng vào đấy, căn phòng đã sạch sẽ tươm tất, ngăn nắp hơn rất
nhiều sau hơn mấy tiếng đồng hồ “lăn lộn” của nó. Giờ thì nó đã rất rất mệt,
bao nhiêu bụi bẩn bám hết trên người nó, khuôn mặt nó bây giờ giống hệt “Lọ
lem”, nó ngồi tạm trên chiếc ghế rồi gật gù, gật gù thiếp đi lúc nào không hay.
Cánh cửa phòng từ từ được mở ra, hắn bước vào trong với nụ cười đắt ý trên môi,
nhìn thấy nó đang ngồi gật gù trên ghế, hắn từ từ bước đến
-Như thế này mà cô ngủ ngon lành vậy sao?
Hắn tiến đến gần hơn, cuối xuống nhìn vào khuôn mặt lem luốt của nó
-Cô đúng thật là….
Lấy chiếc khăn từ trong túi mình ra, hắn nhẹ nhàng lau đi bụi bẩn trên khuôn
mặt nó, ấy thế mà nó vẫn ngủ ngon lành, có lẽ là nó đã quá mệt mỏi. Khuôn mặt
nó giờ đã không còn vết bụi bẩn nữa mà hiện diện lên một nét dịu dàng với đôi
môi hồng chúm chím đang nỡ một nụ cười trông thật đẹp, ánh mắt hắn vẫn không
rời khỏi khuôn mặt của nó, trông nó ngủ hệt như con miu hiền lành và đáng yêu.
Hắn vẫn đang chăm chú nhìn nó, ánh mắt không muốn rời đi.
-Anh Di, sao anh không về thăm bé Nhi?...bé Nhi nhớ anh Di…anh Di…. – Nó mơ
màng làm hắn ngỡ ngàng
-Anh Di? Cô là ai, có phải….???
Nó gật gù, rồi ngã sang một bên cũng may hắn kịp thời đỡ lấy nếu không có lẽ
bây giờ nó nằm ở sàn nhà rồi. Nó giật mình, mở mắt ra…tư thế hiện giờ là nó
đang nằm trọn trong vòng tay của hắn, đôi mắt nó mở to hết cỡ, hơi thở nó trở
nên nặng nề hơn, nó vội vàng đẩy hắn ra, lực nó không phải nhỏ làm hắn ngã nhào
-Cái tên biến thái kia…anh định làm gì hả? – Nó lấy hai tay che trước ngực
Hắn tức tối, đứng dậy
-Cô ăn nói cho đàng hoàn, ai là tên biến thái hả? – Hắn từ từ tiến đến gần nó,
nó lùi bước về phía sau
-Anh…anh đứng lại đó…anh không phải biến thái vậy vừa nãy anh ôm tôi…anh định
làm gì chứ hả? – Nó vẫn thụt lùi, hắn dừng lại hai tay khoanh lại, nhếch mép
hắn nói tiếp
-Cô nghĩ…cô đáng cho tôi để ý à ? Đồ đầu heo
Hắn bỏ ra ngoài cửa, rồi lại quay mặt vào nhìn thấy nó đang cung tay giơ
lên…hắn nhếch mép, còn nó thì mặt tái xanh.
-Chiều nay cô lại đến, tôi có việc cho cô – Hắn bỏ đi
-Cái gì? - Nó tức muốn xì khói lỗ tai
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian